News

6/recent/ticker-posts

Chồng quen thói ăn ngủ với gái, kiếm tiền "nhơ nhớp"

Giờ đây, như một người không còn lương tâm, anh ta chỉ biết đến tiền và gái, những đồng tiền anh ta kiếm được từ sự "nhơ nhớp".

Giàu có, chồng đổi cả xe lẫn vợ
Chồng đòi đưa bồ bầu bí về nhà sống chung cùng vợ con
Chán chồng, tôi quyến rũ em chồng để th ỏa cơn khát yêu thương
Bước sang tuổi 40, sống ly thân với chồng đã 6 năm nay nhưng chị Nguyễn Thị Hà, thị trấn Diễn Châu, Nghệ An vẫn giữ được nét tươi trẻ tuổi đôi mươi. Bí quyết của chị chính là tình yêu với con cái và luôn sống lạc quan, yêu đời.
Sinh năm 1970 nhưng mãi đến năm 2000 chị mới lập gia đình. Quê ở Thành phố Vinh, tốt nghiệp trường Đại học Vinh, chị được nhận ngay vào làm tại một cơ quan nhà nước. Tuy mức lương không cao nhưng bù lại chị có thời gian rảnh rỗi để vui chơi với bạn bè. Là người thích giao tiếp, lại năng nổ, nhanh nhẹn nên chị là đối tượng theo đuổi của nhiều chàng trai quê biển Diễn Châu, Nghệ An. Sau nhiều lời tỏ tình, chị đã  nhận lời lấy anh, một người cao to, đẹp trai, làm nghề lái xe, nghề mà rất được nhiều người ưa chuộng lúc bấy giờ.
Chị vẫn nhớ như in những ngày đó. Nhà gần sông Bùng, con sông uốn lượn, đẹp trữ tình, đã đi vào thơ ca, nhạc họa như là hồn cốt của người dân Diễn Châu. Mỗi buổi chiều anh, chị và các con vẫn ra bờ sông hóng mát. Anh kể cho chị và các con nghe câu chuyện cổ tích nghịch ngượm, vất vả thủa ấu thơ, những câu chuyện ly kỳ, huyền bí từ con sông Bùng. Mỗi ngày một câu chuyện, chị càng hiểu thêm cuộc sống của anh, của gia đình và những người dân thôn quê. Và dường như cũng từ đó, con sông quê hương đã gắn liền với cuộc đời chị, là nơi chứng kiến mọi buồn, vui và hạnh phúc của cả gia đình.

Từ khi đứa con thứ hai ra đời, cuộc sống của gia đình chị như đảo lộn. Bao nhiêu chi phí từ tiền sữa, tiền ăn, điện nước… cứ tăng vọt chóng mặt. Với đồng lương ít ỏi, anh chị không thể bù nổi những khoản còn thiếu hụt. Anh bàn với chị chuyển sang lái xe đường dài để có tiền chăm lo cho gia đình. Sau một hồi suy tính, chị gật đầu đồng ý. Thời gian đầu, công việc trôi chảy, anh đều đặn mang lương về cho chị. Mặc dù chưa phải là dư dả nhưng cuộc sống của mẹ con cũng đỡ túng quẫn hơn.
Sau hai năm lái xe đường dài, anh ít về với gia đình hơn. Chị bắt đầu linh tính có sự đổi khác trong anh. Những cuộc gọi điện thoại thưa hơn. Anh ít quan tâm vợ con và số tiền anh đưa cho chị cũng ít dần. Chị gặng hỏi, anh tỏ ra cáu gắt, thậm chị chửi bới to tiếng, điều mà trước đây chị chưa bao giờ phải nghe từ anh.
Anh ta chỉ biết đến tiền và gái, những đồng tiền anh ta kiếm được từ sự "nhơ nhớp". Ảnh minh họa.
Rồi người ta bắt gặp anh đi với người phụ nữ khác. Thậm chí sống với nhau từ rất lâu tại một căn hộ chung cư ở Thành phố Vinh. Khi mọi thứ rõ ràng, anh đã về công khai với chị. Chị càng đau lòng hơn khi anh bảo: “Cô ấy rất đáng thương, chồng đã chết, một mình nuôi con, không còn người thân thích, anh không thể bỏ được vì anh là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô ấy”.
Chị ra bờ sông, khóc một mình, chị nghĩ đến hạnh phúc ngày xưa, chị nghĩ đến chồng, chị lại nghĩ đến con. Tất cả như xát muối vào lòng chị. Những cơn đau cứ quặn thắt. Chị quyết tâm thay đổi để giữ chồng. Mỗi lần trở về nhà, chị nhẹ nhàng hỏi han anh, chị mạnh bạo cảm thông hỏi sức khỏe của cả mẹ con người đàn bà đó. Chị chú tâm nấu những món ăn anh ưa thích. Như được gợi về quá khứ, anh chỉ biết khóc, chị cũng khóc.
Rồi một ngày, sau khi đi làm tại cơ quan về, anh mỏi mệt trở về đòi ly hôn với chị. Chị lặng im không nói gì. Anh to tiếng chửi bới, đánh chị. Như “tức nước vỡ bờ”, chị nói với anh: Hãy đánh chết tôi đi, tôi thà chết chứ không bao giờ bỏ anh. Con cái rồi sẽ như thế nào”. Không suy chuyển được, anh đành bỏ đi.
Chị đã tìm đến cơ quan pháp lý để được tư vấn. Chị nhờ bạn bè và cả người thân tìm mọi cách khuyên nhủ anh và người đàn bà đó bỏ anh. Sau một năm cố gắng, mong muốn của chị đã thành hiện thực. Anh rời bỏ người đàn bà đó và trở về bên chị.
Nhưng gia đình quây quần bên nhau chưa được 2 tháng, anh lại tiếp tục tìm đến người đàn bà khác. Như một thói quen, sau đó anh còn sống chung với nhiều phụ nữ khác nữa. Có người là cán bộ nhà nước, người làm kinh doanh, thậm chí có cả người làm gái mại dâm, nghề trộm cắp vặt…
Anh từ bỏ nghề lái xe vì cho rằng vất vả mà thu nhập thấp. Một thời gian dài, anh cặp kè với những phụ nữ và chờ họ bao ăn mặc, đi trên những chiếc xe đắt tiền, sang trọng. Lối sống tùy tiện, đồi bại đã hình thành, ngấm sâu trong con người anh ta mặc cho mọi người khuyên nhủ, can ngăn.
Giờ đây, như một người không còn lương tâm, anh ta chỉ biết đến tiền và gái, những đồng tiền anh ta kiếm được từ sự "nhơ nhớp". Anh ta thay đổi nhanh đến chóng mặt làm cho chị không còn hiểu vì sao.
Sau nhiều thời gian tìm cách nối lại tình cảm nhưng không hiệu quả, tâm hồn chị như chai sạn. Người đời có kẻ quở trách chị không biết giữ chồng, có người lại cảm thông chia sẻ trước người chồng vô nhân tính. Chị bỏ ngoài tai tất cả. Sau nhiều đêm suy nghĩ, chị quyết định sống ly thân. Chị cứ gắng gồng chịu đựng một mình. Hai con đã đến tuổi ăn, tuổi lớn, chúng cũng hiểu vì sao bố không về nhà. Chị cố gắng nuôi dạy con, xem anh ta vẫn như một người tốt, không để các con lệch lạc trong suy nghĩ về bố.
Sau 5 năm sống trong đau khổ, dày vò vì hạnh phúc gia đình, giờ chị đã được giải thoát. Chị lấy lại thăng bằng để trở về với thời vui vẻ, hoạt bát ngày xưa. Thay cho việc chỉ nghĩ đến chồng và người tình, xấu hổ cho hoàn cảnh thì giờ chị chị chỉ nghĩ làm thế nào để làm tốt công việc của mình và tìm giải pháp nuôi dạy con tốt nhất.
Chị nghĩ đến những nơi, những thầy cô giáo giúp ích cho con mình và nhờ họ kèm cặp. Chị cởi mở tấm lòng, tìm đến những người bạn tri kỷ, trao đổi cho nhau cách nuôi dạy con và làm việc tốt nhất. Nhờ vậy, chị đã trở thành một trong những cá nhân điển hình của cơ quan, với nhiều sáng kiến kinh nghiệm áp dụng hiệu quả vào công việc. Cuối năm 2013, chị được công nhận danh hiệu người phụ nữ “Giỏi việc nước, đảm việc nhà”. Thay cho cái nhìn thương hại trước đây thì giờ, mọi người đã nhìn chị với con mắt khâm phục, yêu mến.
Quên đi quá khứ, giờ chị đã trở thành người phụ nữ hiện đại. Ăn mặc đẹp, làm việc nhanh nhẹn, hiệu quả. Hai con đã lớn khôn, giờ đã biết quan tâm, chia sẽ vui buồn với chị. Sau bao năm sống trong bất hạnh, chị đã tự lấy lại thăng bằng, vượt qua khó khăn từ nghị lực và lòng quyết tâm của bản thân.
Mỗi buổi chiều 3 mẹ con vẫn ra bờ sông Bùng hóng mát. Nhưng giờ đây, tất cả đã đổi khác. Không còn bóng dáng của người bố nhưng bù lại hình ảnh kiên cường của người mẹ luôn là niềm tự hào của 2 con. Tiếng cười của gia đình sau bao năm buồn đau giờ lại đã giòn tan vào dòng sông quê hương như sự sẽ chia từ máu thịt, từ tình yêu thương sâu thẳm.