News

6/recent/ticker-posts

Ôm con bỏ trốn sau đêm nếm đòn tàn nhẫn từ chồng vũ phu

Thế nhưng mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi sáng nay, anh ấy lại đánh tôi. Căm hận đến tột độ, tôi đã thu dọn hết đồ đạc quần áo của mình và các con để đi. Nhưng nghĩ ra chẳng biết đi đâu cả...

Hả hê vì tìm được cách trị chồng ngoại tình hiệu quả
Chồng ngoại tình vẫn bắt vợ quỳ gối suốt đêm xin lỗi
Màn đánh ghen khiến chồng và bồ khóc thét

Chào độc giả mục tâm sự, tôi xin kể câu chuyện của gia đình mình ra mong mọi người bớt chút thời gian để đọc và cho tôi vài lời khuyên sáng suốt nhất lúc này.

Tôi năm nay 29 tuổi, lấy chồng đã được 3 năm và có hai con, một gái một trai. Hiện giờ tôi đang rất buồn và thất vọng với cuộc hôn nhân hiện tại của mình.

Trước khi kết hôn, chúng tôi cũng đã có thời gian tìm hiểu và nhiều lần xích mích muốn chia tay. Bạn bè cũng khuyên răn tôi nhiều nhưng vì đã yêu sâu đậm nên tôi vẫn quyết đến với anh đến cùng.

Đầu năm 2013, tôi và anh tổ chức đám cưới, 1 tháng sau tôi mang bầu. Lấy nhau về rồi tôi mới nhận ra, bản tính gia trưởng của anh đã ăn vào máu rồi, không thể nào thay đổi được. Bây giờ sau 3 năm chung sống, thực sự tôi thấy cay đắng nhiều hơn là hạnh phúc.

Chồng tôi có thể nổi cáu đánh bất cứ lúc nào dù không có một lý do gì. Ảnh minh họa.

Công việc của anh thì tôi không biết nhiều vì anh chẳng chia sẻ gì, nhưng thời gian anh giành cho gia đình dường như là không có. Tối thì đến khuya mới về. Có hôm anh đi qua đêm luôn mà cũng không thèm nhắn tin cho vợ báo trước. Một tháng chỉ có khoảng 2 đến 3 hôm là anh về ăn cơm cùng vợ con, còn lại là đi nhậu nhẹt bên ngoài. Mà về nhà anh phó thác mọi việc cho tôi, không đụng tay chân vào một việc gì.

Mẹ con tôi nhiều khi cứ như là mồ côi chồng, cái bóng điện trong nhà hỏng tôi không sửa cũng chẳng ai làm cho, cái gì cũng đến tay tôi.

Đợt này gia đình tôi thường xuyên cãi nhau. Dù rất xấu hổ khi nói lên điều này nhưng thực sự tôi thường xuyên bị chồng đánh. Cứ hễ anh ấy về nhà nhìn cái gì không vừa ý là cau có, tôi nói lại là sẵn sàng cho ngay cái bạt tai, thậm chí có lần còn ném nguyên cái dép vào người tôi.

Nói thêm là chồng tôi có ăn học đàng hoàng, tốt nghiệp đại học hẳn hoi mà lối hành xử chẳng khác nào kẻ đầu đường xó chợ. Tôi cũng chẳng hiểu sao anh ấy không nhận thức được hành động của mình như vậy là tàn bạo, giã man. Hay anh ấy có học nhưng không có ý thức?

Nói đến đây, có lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng: “Không có lửa thì làm sao có khói”, chắc tôi hỗn láo hay như thế nào mới bị chồng đánh. Nhưng tôi không hề, không một câu nói tục nào vì từ bé mẹ tôi đã dạy không được nói bậy.

Về phía gia đình chồng thì hầu như mọi người chẳng bao giờ quan tâm đến con cái, cháu chắt như thế nào, sống chết mặc bay. Vì vậy mà chuyện gì của hai vợ chồng ông bà cũng chẳng bao giờ quan tâm và vì vậy tôi cũng chẳng dại tâm sự với nhà chồng. Đến bây giờ, tôi đã có hai cháu nhưng ông bà ít khi thăm cháu và ở cùng cháu lắm. Thậm chí chưa bao giờ mua được một cái gì cho các cháu.

Thêm một chuyện nữa là mỗi lần cãi nhau, chồng tôi đều lôi bố mẹ tôi vào để chửi, tôi không hiểu tại làm sao nữa. Có lần tôi cãi thẳng là: “Bố mẹ tôi nuôi tôi mấy chục năm trời, tốt hay xấu cũng là người sinh ra tôi, anh có đánh có chửi tôi thế nào cũng được, nhưng đừng có xúc phạm đến nhà tôi”.

Thế nhưng, tôi nói mà anh ta không chịu hiểu, còn đòi đánh tôi tiếp. Không thể hiểu vì sao tôi lại lấy phải người vũ phu, thô lỗ như vậy. Không thể hiểu con người ta có thể thay đổi 180 độ như vậy.

Có lần tôi nói chuyện với anh ấy rằng, tôi làm gì nên tội mà anh lại nỡ đối xử như vậy, hoặc là nếu anh có chỗ khác để đi về rồi thì cũng nên nói thẳng với tôi một câu để khỏi phải sống trong tâm trạng u ám này nhưng chồng tôi lúc đó cũng không nói năng gì.

Tôi đã nhiều lần quyết định rời xa anh ấy nhưng rồi lại thôi vì nghĩ thứ nhất là thương con, thứ hai là xét về mặt kinh tế thì tôi chưa thể tự một mình nuôi con được nên cứ chần chứ.

Thế nhưng mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi sáng nay, anh ấy lại đánh tôi. Căm hận đến tột độ, tôi đã thu dọn hết đồ đạc quần áo của mình và các con để đi. Nhưng nghĩ ra chẳng biết đi đâu cả, về với bố mẹ thì xấu hổ với bạn bè, hàng xóm láng giềng... Thế rồi tôi sang nhà bà ngoại ở vài hôm và viết những lời tâm sự này. Mong mọi nguời hãy đọc những tâm sự của tôi và cho tôi một lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.