News

6/recent/ticker-posts

Chạnh lòng buông thả 'hỏng đời'... gái ngoan

Em lớn lên trong một gia đình nền nếp, được ăn học đàng hoàng, nhưng em yêu cuồng sống vội nên giờ đời mới khổ

Bí mật sau những ngày chồng đi sớm về muộn bị phanh phui
Chuốc lấy bi kịch cuối đời vì vứt bỏ vợ con đi theo người tình trẻ
Người vợ kỳ lạ nhẹ nhàng kéo chồng ngoại tình trở về bên mình

Em năm nay 26 tuổi, đã tốt nghiệp đại học. Em là con một gia đình khá giả, nền nếp, nhưng do cuộc sống xa nhà, đi học và đi làm, lại ỷ lại vào bản thân có điều kiện, khá xinh xắn, nên em tự cho phép minh yêu cuồng, sống vội... Cách đây 2 năm, em chia tay cuộc tình sinh viên. Em đau khổ và nghĩ sẽ không yêu ai nữa, không sống thử nữa... Em tìm đến một thành phố khác, tìm cho mình một công việc và tại đó em gặp anh. Anh chỉ là người làm công nhân bình thường, không học hành giống em... Lúc đầu, em đến với anh vì buồn chán, vì em muốn có người quan tâm, lo lắng cho em, vì em không chịu được cảm giác cô đơn khi đang ở nơi xa lạ. Em và anh yêu nhau, sống với nhau. Em lại sống thử. Chúng em yêu nhau, mà thật ra em cũng chẳng biết em yêu anh nhiều bao nhiêu, chỉ biết anh yêu em nhiều lắm.
Rồi những người xung quanh nói ra nói vào về anh với em. Rằng ở bên anh, em sẽ không có tương lai, nói nhà anh nghèo, anh lại không có học... Chúng em quen nhau được 6 tháng thì em có công việc mới ở thành phố. Em bỏ đi. Ngày đi em chẳng luyến tiếc gì anh, vì em biết anh yêu em nhiều lắm, nên em chẳng sợ mất. Có lẽ lúc đó, em đang tìm cái gì đó mới mẻ hơn, cao hơn anh. Em đi mà chẳng nghĩ gì đến cảm giác của anh... Khoảng hơn một tháng sau, em chia tay anh. Em xác định ở bên anh, em không có được cuộc sống giàu có như em từng sống... Anh không bằng ai, đi bên anh em thấy ngại. Em chia tay anh và tự trách mình sao lại làm anh khổ, sao lại làm anh đau, em sợ anh vì buồn mà không lo làm nhưng cảm giác đó chỉ được ít ngày, rồi cuộc sống làm em quên mất anh. 

Lúc đầu, em đến với anh vì buồn chán, vì em muốn có người quan tâm, lo lắng cho em. (Ảnh minh họa)

Được một thời gian, em trở lại nơi cũ để đi làm. Em về và cũng có tìm lại anh, nhưng được ít ngày rồi cũng lãng quên anh. Em lao vào công việc mới, em lao vào cuộc tình mới và hình như em không nhớ gì đến anh. Nhiều lần lên mạng, em đọc được những tâm sự của anh, em biết anh còn yêu em nhiều lắm, nhưng em không quan tâm, lâu lâu chỉ hỏi thăm nhau vài câu. Em ở gần anh hơn 1 năm mà chưa bao giờ em gặp anh, cũng chẳng cần gặp anh, vì em có người yêu mới rồi. Mọi chuyện phức tạp lên khi em được chuyển vào công ty mà anh làm, không biết may mắn hay xui xẻo mà em làm chung bộ phận với anh, gặp anh hằng ngày. Lúc đó em cũng chia tay bạn trai, em lại cô đơn, và giờ nhìn anh khác lắm. Tuy vẫn là công nhân bình thường, nhưng nhìn anh đẹp trai hơn, biết ăn măc hơn xưa và quan trọng là anh có được nhiều người đeo đuổi và hình như anh cũng không còn yêu em. Nhưng em lại muốn đeo đuổi lại anh, em muốn anh quay lại yêu em.
Lúc đầu, anh nói chuyện bình thường, nhưng sau khi biết em muốn quay lại anh không còn trả lời tin nhắn và nghe điện thoại của em nữa. Theo em biết, anh không quen ai hết, trên mạng anh vẫn giữ hình em. Em cứ níu kéo nhưng anh nói không yêu em nữa, tình yêu đã hết... Em cố gắng níu kéo anh bằng mọi giá. Anh nói rằng không thể tha thứ cho em vì em đã bỏ anh theo người khác, chắc em cũng sống cùng với người đó. Nghĩ thế nên anh không chấp nhận quay về.
Tuy nhiên, vì em tìm mọi cách níu kéo, nên cuối cùng, anh cũng quay về. Chúng em thuê nhà sống cùng nhưng em có cảm giác anh chỉ bên em vì tình dục. Anh không cho ai biết chuyện chúng em đang sống cùng với nhau. Tới công ty, anh không hề nói chuyện với em. Anh không quan tâm em, em khóc hay buồn anh cũng mặc kệ. Nếu em nói gì thì anh lại bảo không muốn ở cùng em nữa. Vì thế em sợ và im lặng. 
Cảm giác của em hoang mang lắm. Có phải em đã sai khi cố giữ anh bên cạnh, cố níu kéo anh, nên anh thương hại em, anh ở với em chỉ để thỏa mãn tình dục, khi nào anh chán anh sẽ bỏ em chứ bọn em không có kết quả gì đúng không chị? Em đã cố gắng nói chuyện với anh, nhưng không thành công, em sợ mất anh, sợ anh bỏ em thật. Em sống buông thả quá, nếu lần này mất anh, em có tìm được ai yêu em nữa không? Và em nữa, em có yêu anh không, hay vì sự cố chấp khi níu kéo không được nên em cố giữ mà không buông? Nếu yêu anh thì sau lúc trước em bỏ anh mà không lưu luyến? Em không muốn cứ sống với những câu hỏi như vậy nữa.