News

6/recent/ticker-posts

Sững sờ nhìn em gái kh ỏa th ân uốn éo chụp ảnh bên hoa sen

Một ngày tin dữ đến khiến tôi như đứng tim: “Mày liệu mà đưa em gái về, nó ra Hà Nội không học mà lo đi chụp ảnh khỏa thân, uốn éo bên mấy gã trai trông phát khiếp”. Nói là có bằng chứng, bạn tôi chìa ra mấy bức hình chụp ảnh mát mẻ của em tôi bên những gã đàn ông.

“Anh ấy chán chị, vì chị… quá tốt đấy!”
2 lần ngoại tình và nỗi đau mãi mãi
Từng làm g ái, liệu tôi có tìm được hạnh phúc?
Mẹ tôi qua đời khi tôi lên hai tuổi, một mình bố vất vả nuôi 3 chị em tôi ăn học. Những tưởng bố sẽ ở bên chúng tôi mãi mãi nhưng một ngày nọ khi tôi vừa vào lớp 10 bố đã qua đời vì kiệt sức. Tôi không được nhìn thấy bố lúc đó nhưng người ta kể bố tôi mất trong sự đau đớn, ông nằm trên vũng bùn khi đang cấy lúa.
Tôi đã rơi nước mắt, đau lắm, nghĩ lại tất cả như có điềm báo trước. Vì tối hôm trước khi bố tôi mất tôi còn ngồi bên bố, ông dặn tôi “Sau này con lớn, con nhớ thay bố mẹ nuôi hai em Chi và Tùng ăn học nên người. Bố nhờ cả vào con đấy. Con là đứa con gái mạnh mẽ, cá tính, bố tin con sẽ làm được”. Lúc đó, tôi đã khóc, tôi nói rằng ông nói gở, tôi còn tin tưởng bố sẽ sống bên tôi đến đầu bạc răng long, ai ngờ cuộc đời ngắn ngủi vậy. Giờ nghĩ lại mà tim đau nhói.
Bố mẹ tôi không còn, cuộc sống chị em tôi trở nên lao đao, vất vả. Tôi nghỉ học ở nhà kéo cày nuôi 2 em. Chi học lớp 8 còn Tùng em trai út học lớp 6. Được cái cả 2 đứa em tôi đều ngoan ngoãn, nhưng tôi cảm nhận được rằng trong mắt các em tôi đều có một nỗi buồn không nói nên lời. Tôi biết, dù tôi có thương có yêu các em nhiều đến mấy nhưng tôi không thể bù đắp được hết hơi ấm, cũng như tình thương của người bố, người mẹ.

Thấm thoắt thời gian vất vả cũng trôi qua khi Chi vào Đại học. Ngày em ra Hà Nội, tôi đã dặn em rất nhiều điều, dặn em rằng dù có đi đâu về đâu em hãy luôn nhớ tới người chị như tôi, nhớ tới đứa em trai và gia đình mình. Tôi dặn em phải biết sống sao cho phải đạo, để cha mẹ nơi suối vàng không phải xót xa ân hận. Chi ôm tôi khóc và hứa sẽ không làm tôi phiền lòng.
Tháng đầu em ra Hà Nội, tôi ngoài làm ruộng còn cố gắng buôn bán kiếm thêm tiền gửi cho em gái. Nhưng chỉ hai tháng sau, Chi nói em đã đi làm thêm nên tôi không phải gửi tiền cho em nữa, Chi dặn tôi dành tiền đó nuôi em trai ăn học. Chưa hết, em còn gửi thêm tiền về cho tôi đỡ chật vật “Em mong số tiền ít ỏi này sẽ phụ giúp thêm chị nuôi em Tùng ăn học”. Nhiều lần tôi hỏi em, làm thêm gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy, em nói em đi dạy thêm, bán hàng thuê. Tôi cũng yên tâm phần nào.
Tết đầu tiên đi học về, tôi không nhận ra em. Từ cô gái đen nhẻm cao gầy em biến thành một người hoàn toàn khác. Em trắng trẻo, xinh gái như mấy cô diễn viên Hàn Quốc mà tôi thường xem. Nói thật có khi tôi còn thấy em xinh đẹp hơn nhiều. Em lanh lợi tháo vát, biết làm nhiều món ăn ngon hơn. Thấy em vui vẻ yêu đời tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm lắm.
Nhưng rồi một ngày tin dữ đến khiến tôi như đứng tim: “Mày liệu mà đưa em gái về, nó ra Hà Nội không học mà lo đi chụp ảnh khỏa thân, uốn éo bên những gã trai trông phát khiếp”. Nói là có bằng chứng, bạn tôi chìa ra mấy bức hình chụp ảnh mát mẻ của em tôi bên những gã đàn ông. Tôi không tin nổi vào mắt mình. Ngay đêm hôm đó, tôi bắt xe ra Hà Nội. Lần theo địa chỉ tôi tìm được phòng Chi. Nhưng bạn bè nói em theo nhóm đi chụp ảnh với sen.

Tôi suýt ngã xuống hồ nước vì em gái tôi đang không mặc gì tạo dáng giữa hồ sen, xung quanh là mấy ông thợ ảnh uốn éo kẻ quỳ người đứng (Ảnh minh họa).

Tôi không báo trước với Chi mà thuê xe ôm tới thẳng Hồ Tây, nơi có những cô gái áo yếm, đang đua nhau khoe sắc giữa hồ sen. Nhìn mãi không thấy Chi đâu, tôi chen vào một đám đông. Tôi suýt ngã xuống hồ nước vì em gái tôi đang không mặc gì tạo dáng giữa hồ sen, xung quanh là mấy ông thợ ảnh uốn éo kẻ quỳ người đứng chụp ảnh miệng tấm tắc “đẹp mĩ mãn”, “tuyệt vời”, “đường cong tuyệt đẹp”… Thậm chí có thằng thanh niên loai choai, còn lội xuống nước ôm em gái tôi chỉnh tư thế này nọ các kiểu.
Chướng mắt không nhịn được tôi lội xuống hồ nước choàng khăn cho em mình rồi kéo lên mặc cho đám đông la hét, còn Chi thì liên tục giật tay tôi “Ôi chị! Em đang kiếm tiền mà…”. Quá ức chế, tôi cho Chi một tát đau đớn “Mặc quần áo rồi về quê, không có học hành gì nữa cả”.
Tên thanh niên loai choai lúc nãy còn cản đường tôi “Bà nhà quê này ở đâu ra vậy? Có hiểu thế nào là nghệ thuật không vậy”. Chi khóc nức nở, xin lỗi mọi người rồi theo tôi về.
“Chi ơi, đã xong đâu em, còn cảnh nằm lên cánh sen nữa mà. Chi ơi”, vẫn giọng tên thanh niên choai choai, đánh son đó.
Sau hôm đó, Chi nghỉ học theo tôi về quê, em khóc rất nhiều. Tôi cũng không có tâm trạng dỗ dành, những hình ảnh về Chi hôm đó khiến tôi ám ảnh mãi. Có lẽ, tôi quá nuông chiều, vì tôi thiếu hiểu biết nên không thể dạy em mình đến nơi đến chốn. Tôi khóc khi nghĩ đến bố mẹ mình, cảm giác tội lỗi bủa vây.
Nghỉ được một tuần, tôi và Chi ngồi nói chuyện với nhau. Tôi nói với em những hành động như thế là sai, là đi ngược thuần phong mĩ tục, tôi nói em làm điều gì hãy nghĩ đến gia đình, tới bố mẹ đã khuất. Đừng quá nông nổi vội vàng, nếu em có chuyện gì tôi sẽ không thể sống nổi, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn cha mẹ.
“Chị biết em muốn đỡ đần chị, nhưng không phải bằng cách đó, giờ việc quan trọng là học hành. Em làm thêm bằng cách đó, người ta cười em một cười chị mười, nhưng người ta nhắc đến cha mẹ em có đau lòng không? Thực sự những điều diễn ra chị chưa thể gạt bỏ được”. Tôi đã khóc rất nhiều.
Chi sợ, em quỳ xin tôi tha thứ, em xin được ở nhà để cùng tôi làm việc nuôi em trai ăn học. Nhưng tôi đã không cho phép Chi làm điều đó, tôi không muốn em ở nhà rồi sống cảnh như tôi. Tôi muốn em học hành nên người vì thế việc quay lại trường học là điều bắt buộc. “Dù có vất vả bao nhiêu chị cũng không thể để em nghỉ học. Vì thế, ngày mai em hãy quay lại trường học, chỉ cần em hiểu những điều chị làm tất cả là vì em”. Hai chị em tôi ôm nhau khóc nức nở, ngoài trời nắng đã lên sau những ngày mưa dông.
BẰNG LĂNG TÍM