News

6/recent/ticker-posts

Muốn cặp bồ với sếp vì chồng quá bất tài

Tôi biết khi chia sẻ câu chuyện của mình lên đây, nhiều người sẽ chửi tôi là loại đàn bà không ra gì. Nhưng thực lòng tôi thấy chán nản và mệt mỏi lắm rồi.

Vợ giấu chồng đêm đêm đi “kiếm ăn”…
Giàu đổi bạn, sang đổi vợ
"Cho 2 bạt tai vì vợ dám đi in hình xăm lên ngực"

Tôi kết hôn được 5 năm. Có một con trai hơn 3 tuổi. Hiện tôi đang làm trong lĩnh vực bất động sản. Chồng tôi trước đây làm ở công ty xây dựng, nhưng do công ty làm ăn phá sản nên thành ra thất nghiệp. Chồng tôi ở nhà đã hơn 1 năm nay.

Thời gian đầu mất việc, tôi biết chồng khủng hoảng nên cũng rất thương anh. Động viên chồng, thôi thì không làm việc này thì việc khác. Chồng tôi mãi cũng nguôi ngoai, anh yên phận ở nhà trông con, lo việc nhà cho tôi đi làm.

Tôi cứ nghĩ anh chỉ ở nhà một vài ngày rồi lo đi tìm việc nhưng mãi chẳng thấy anh động tĩnh gì. Giục thì không dám rồi, vì rất sợ anh buồn, có mấy lần tôi hỏi dò, xem anh có ý định gì chưa, chồng tôi chỉ nói anh đang tính.

Thời gian trôi qua, nửa năm rồi mà tôi thấy chồng vẫn chưa tính xong. Công việc thì ngày một khó, cơ quan tôi cũng gặp nhiều khó khăn, cơ chế không tốt như trước nữa, thu nhập giảm.

Trong nhà tôi lại là trụ cột, bao nhiêu gánh nặng, lo toan đổ cả lên đầu. Tất cả các khoản tiền, từ điện nước, ăn uống, thuốc men, thôi thì “trăm dâu đổ đầu tằm”, nhiều khi thấy quá sức vô cùng.

Chồng tôi ở nhà rảnh rang, ngoài trông con ra anh cũng chẳng giúp tôi được việc gì. Gọi là trông con, nhưng thực chất con tôi đi mầm non, anh chỉ việc sáng đưa con đi, tối đón con về. Thời gian còn lại anh kề cà với mấy ông già trong xóm ngồi đánh cờ, uống nước chè. Tôi đi làm về vẫn một tay nấu nướng, dọn dẹp. Nhiều áp lực khiến tôi chán nản và suy sụp vô cùng.

Trên công ty, giám đốc trực tiếp của tôi bằng tuổi chồng. Rất phong độ và thành đạt, anh còn đang độc thân. Tôi biết sếp rất thích tôi, nhưng anh biết tôi có gia đình nên rất giữ khoảng cách, ở người đàn ông này, tôi nhận thấy sự đàng hoàng, kín đáo, nội tâm.

Dạo gần đây, tôi vì mệt mỏi chuyện gia đình nên khi tới cơ quan tâm trạng không được tốt. Sếp nhận ra điều đấy, một lần họp xong, anh gọi tôi ở lại bảo muốn bàn công việc. Nhưng khi mọi người đi rồi, anh hỏi tôi ốm hay không khỏe ở đâu, vì anh nhìn tôi thấy không ổn lắm. Tôi nói không rồi tìm lý do xin ra ngoài, tâm trạng lúc đó thật sự rất rối bời.

Những ngày sau đó, sếp quan tâm tôi hơn, thậm chí còn nhắn tin điện thoại cho tôi nữa, anh nói tôi có khó khăn gì cứ nói, anh nhất định sẽ giúp. Tôi thì thấy mình ngày càng yếu lòng. Chồng tôi thì không hiểu, anh vô tư, vô tâm đến mức không chấp nhận nổi.

Tôi chán chồng, rồi bắt đầu so sánh chồng với sếp. Cùng tuổi với nhau sao một người thành đạt thế, còn chồng tôi lại yên phận bất tài thế kia.

Thú thực, có lúc tôi chỉ muốn mặc kệ chồng để chạy theo tiếng gọi của sếp mà thôi. Nhưng nhìn con, rồi nghĩ đến gia đình lại thấy không thể làm như thế. Tôi cũng không che giấu nổi tình cảm của mình nữa rồi, tôi nghĩ và nhớ sếp rất nhiều. Ngay cả khi đang nằm cạnh chồng con. Tôi phải làm sao bây giờ đây?