News

6/recent/ticker-posts

Hoảng hồn khi tờ mờ sáng trở về thấy vợ nằm rũ rượi cạnh giường

Tờ mờ sáng hôm sau, tôi mới mò về nhà trong tình trạng chân nọ đá chân kia. Mở cửa phòng, tôi tỉnh hẳn rượu và hoảng hốt khi thấy vợ đang nằm rũ rượi cạnh giường.

Hôn nhân đẫm nước mắt của cô gái xinh như hotgirl bị chồng phụ bạc
Cuộc điện thoại đầy khả nghi chồng gọi nhầm trong cơn say
Chồng lập phòng nhì chỉ vì vợ… quá đẹp

Vợ tôi tên H, tuy không đẹp nhưng tính tình hiền lành, hòa nhã và rất lễ phép. Lần đầu gặp cô ấy trong một hội nghị khách hàng, tôi đã mến ngay bởi lối ăn mặc giản dị, khác hẳn những cô gái váy túm, váy xòe bên cạnh. Rồi may mắn sao, chúng tôi lại ngồi cùng bàn. Tôi có dịp tiếp xúc với H nhiều hơn. Cuối buổi tiệc, tôi ngỏ lời xin số và cô ấy đồng ý.

Yêu nhau được gần nửa năm thì tôi dẫn cô ấy về ra mắt gia đình. Chỉ một buổi tối nhưng H đã chiếm hết tình cảm của mọi người. Ai cũng khen cách ứng xử, nói năng nhẹ nhàng, chu đáo của cô ấy khiến tôi cũng mừng theo. Vài tháng sau, chúng tôi kết hôn, chính thức trở thành người một nhà.

Thời gian đầu chung sống, H tỏ ra rất siêng năng, cần mẫn. Cô ấy sáng nào cũng dậy sớm nấu thức ăn cho cả nhà rồi mới đi làm. Chiều về lại ghé chợ, nấu ăn chiều. Vợ tôi nấu ăn rất ngon, lại sạch sẽ nên được lòng mẹ tôi. Khoảng thời gian 3 tháng đầu, mẹ tôi thương H lắm, đi đâu cũng khoe có con dâu vừa đảm vừa dịu dàng. Nhưng sau khoảng thời gian đó, H bắt đầu tỏ ra lười biếng, cau có, sẵn sàng quát mắng mọi người, kể cả tôi và mẹ tôi.

Thấy vợ quá lười, tôi bắt đầu chán và thường xuyên đi nhậu. (Ảnh minh họa)

Lần đầu tiên tôi bị vợ mắng là vào một buổi chiều. Đi làm về, tôi vào phòng thì thấy vợ nằm trên giường, không lo cơm nước. Tôi lay cô ấy dậy rồi bảo cô ấy xuống nấu ăn. Chẳng ngờ, vợ tôi nổi đóa lên, mắng tôi vô tâm, vợ bệnh cũng bắt nấu ăn chẳng khác nào osin trong nhà. Tôi bàng hoàng.

Lúc đó, nếu không có mẹ, chắc tôi đã cho vợ 1 bạt tai vì quá tức giận. Từ sau hôm đó, cô ấy luôn lấy lí do đau đầu để trốn tránh việc nhà. Đi làm về, cô ấy lại vứt túi ở bàn salon rồi đi thẳng lên phòng nằm.

Mẹ tôi sốt ruột, bảo tôi đưa đi khám nhưng cô ấy nhất định không chịu đi. Tôi cũng nài nỉ vài lần, lần nào cũng là một trận cãi nhau nảy lửa. Đến lúc đó, tôi mới biết cô ấy cứng đầu đến vậy. Không chỉ không đi, cô ấy còn mắng và đuổi tôi xuống nhà, để cô ấy yên. Lâu dần, tôi phát chán và chẳng muốn hỏi han gì nữa.

Từ đó, người chăm lo cơm nước, nhà cửa lại chính là mẹ tôi. Thậm chí, bà còn phải giặt, gấp quần áo cho con dâu. Thấy vợ quá lười, tôi bắt đầu chán và thường xuyên đi nhậu. Mà lần nào nhậu, cô ấy cũng gọi điện, nói thều thào là rất mệt. Mấy lần đầu, tôi chạy như bay về nhà. Nhưng sau tôi chẳng thiết tha về nữa, bởi về rồi, hỏi han một lúc lại cãi nhau.

Một hôm, tôi đi làm về và nghe có tiếng cãi dữ dội trong nhà. Bước vào, tôi sững người khi thấy vợ đang mắng cả mẹ mình là vô tâm, chỉ biết trách móc, không biết chăm sóc con dâu… Hóa ra mẹ tôi gọi cô ấy xuống nói chuyện về cách ứng xử trong mấy tháng vừa qua. Vậy mà, cô ấy làm to chuyện, mắng luôn bà. Tôi nổi điên lên, tát vợ một cái rồi bỏ đi nhậu.

11 giờ, tôi nhận được điện thoại của vợ. Cũng giọng thều thào kêu mệt, bảo tôi về như mọi lần. Nghe chưa hết câu, tôi tắt máy luôn. Cô ấy lại giở trò như mọi lần để kéo tôi về chứ đau bệnh gì. Đau bệnh mà có sức mắng cả mẹ chồng.

Tôi đi tới gần sáng mới mò về nhà trong tình trạng chân nọ đá chân kia. Lên phòng, tôi hoảng hốt, tỉnh cả người trước khung cảnh trước mắt. Vợ tôi nằm rũ rượi nửa người trên giường, nửa người dưới giường. Hình như cô ấy đang cố trèo lên nhưng không trèo nổi. Máu từ tai cô ấy vẫn còn chảy ra, thấm cả hai bên váy ngủ đang mặc. Tôi vội vã bế vợ xuống nhà, gọi mẹ dậy đưa vợ đi cấp cứu.

Ngồi đợi suốt 4 tiếng bên ngoài phòng cấp cứu, tôi và mẹ vẫn bắt đầu lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vậy là vợ tôi bệnh thật nhưng cố giấu. Vì quá đau nên mới nổi cáu lên như vậy. Khi nghe bác sĩ nói cô ấy có khối u trong não cần mổ gấp để giữ mạng sống, mẹ tôi ngồi sụp xuống nền nhà.

Hiện tại, vợ tôi vẫn đang nằm theo dõi sau ca mổ. Nhìn cô ấy gầy gò, ốm yếu, tôi lại thấy xót xa. Tôi và mẹ đều hối hận khi không tìm hiểu, không cố quan tâm cô ấy. Giờ tôi chỉ mong cô ấy bình phục để nói với cô ấy rằng tôi đã biết chuyện và rất cần cô ấy ở bên.