News

6/recent/ticker-posts

Tôi hận vì đã trót trao đi "cái ngàn vàng" trong quá khứ

Dù bản thân rất yêu anh nhưng vì những sai lầm trong quá khứ mà giờ đây ngay đến đôi tay anh tôi cũng không có đủ dũng khí để nắm lấy. Phải làm sao để tôi có thể vượt qua nỗi đau đớn, dằn vặt trong quá khứ 3 năm trước?

Gã trai đểu “sang tay” tôi cho người khác
Vợ đâm đơn ly dị vì sợi tóc dài, xoăn lạ trên ngực chồng
Bị chồng bạo hành nhưng tôi không thể chia tay vì quá yêu
Tôi yêu anh ngay từ những lần gặp mặt đầu tiên ở buổi sinh nhật cô bạn thân, tôi yêu anh bởi nét lạnh lùng trên khuôn mặt, bởi làn da trắng, rắn rỏi hay bất kỳ lí do nào khác mà đến giờ chính bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi. Hôm đó, trong bữa tiệc ánh mắt tôi chỉ đăm đăm nhìn anh, có lẽ anh cũng nhìn ra được điều đó, anh đáp trả ánh mắt tôi bằng nụ cười chớp vội. Chưa bao giờ tôi có cảm giác rung động một ai đó nhanh như thế. Nhưng những người qua đường, những người không quen biết thì có yêu, có mến cũng chỉ để đó thôi.
Hai ngày sau tôi không còn bị cảm giác rung động, nhớ nhung ai đó làm vướng bận bản thân nữa. Thế nhưng những người có duyên với nhau rồi cũng sẽ gặp lại. Lần thứ 2 tôi gặp anh tình cờ hơn lần trước, khi đó anh đang đứng trong siêu thị bên quầy thực phẩm. Ngỡ tưởng anh sẽ không nhận ra tôi, nhưng đúng vào lúc tôi định quay mặt đi thì tiếng anh gọi. Khi đó tôi sững sờ vì sao anh lại biết tên tôi. Vậy là sau lần gặp thứ 2 này tôi với anh chính thức là bạn bè.
Ảnh minh họa.
Tần suất nói chuyện, liên lạc, gặp gỡ giữa tôi và anh ngày càng nhiều. Sau hơn 3 tháng quen biết, thường xuyên tâm sự, chia sẻ với nhau anh ngỏ lời yêu tôi, có lẽ nếu là những người con gái khác họ sẽ cố gắng làm duyên, e thẹn và cần thời gian để suy nghĩ thêm, nhưng với tôi lời ngỏ ý của anh là thứ mà tôi đã ao ước bao lâu. Khi đó tôi không ngần ngại mà nói “em đồng ý”. Yêu một ai đó có nhất thiết phải ngại ngùng, phải ngần ngại không, hay cứ nói thật lòng mình? Những câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu giúp tôi có thể mạnh mẽ tiến tới tình yêu.
Yêu nhau được hơn 2 năm thì anh muốn tiến tới hôn nhân. Trong suốt quãng thời gian yêu nhau tôi luôn được sống trong niềm hạnh phúc, được anh quan tâm, chăm sóc, chở che. Có lẽ sẽ có không ít người con gái phải ghen tỵ với tình yêu mà tôi có. Một người con gái có nhan sắc bình thường, học vấn bình thường, gia cảnh bình thường… mọi thứ đều bình thường nhưng lại nhận được tình yêu thương của một người con trai tài hoa, giỏi giang, giàu có là điều ngoài sức tưởng tượng của tôi…
Chỉ có người con gái ngốc nghếch mới từ chối lời cầu hôn của một người đàn ông hoàn hảo như anh, cũng chỉ có đứa con gái dại dột mới chỉ dám yêu hết mình nhưng lại sợ phải kết hôn với anh. Tôi ngốc nghếch, tôi dại dột vì đã từ chối lời cầu hôn của người đàn ông tôi yêu hết lòng. Nhưng chính cái quá khứ đau thương, quá khứ tội lỗi 3 năm trước mãi không chịu buông tha cho tôi, bằng mọi cách tôi vẫn không thể mỉm cười mà bước qua quá khứ.
Liệu có một người đàn ông nào chấp nhận yêu và cưới một người con gái đã từng yêu thương và trao trọn cái “ngàn vàng” cho một người đàn ông khác? Liệu anh có thể vui vẻ, hạnh phúc sống trọn đời bên tôi nếu biết được vợ mình đã từng cho đi tất cả những thứ quý giá nhất của người con gái… Liệu anh có thể yêu thương, tôn trọng tôi nếu biết tất cả? Đó là lý do vì sao tôi không thể dũng cảm tiến tới xa hơn.
Gần một tuần bình tâm tôi quyết định nói ra hết sự thật, nói cho anh biết cái quá khứ đau buồn, tồi tệ nhất của tôi. Dù anh quyết định như thế nào tôi vẫn yêu anh, yêu anh không hối tiếc. Đã hai ngày trôi qua anh vẫn lặng im không nói gì, liệu có phải những lời anh nói hôm đó chỉ là cái cớ để anh rút lui nhanh chóng: “Anh cần có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện”. Thời gian anh cần là bao lâu, 1 tuần, 2 tuần, 1 năm, 2 năm hay là mãi mãi… chẳng lẽ yêu một người là có tội, chẳng lẽ yêu thật lòng là có tội, và con gái luôn là người phải gánh chịu nỗi đau trong tình yêu? Liệu anh có chấp nhận quá khứ của tôi không mà đòi cưới?