News

6/recent/ticker-posts

Tạo hóa trớ trêu đã ném tôi vào trò đùa tình ái với học sinh của mình

Một cuộc trốn chạy đau đớn. Trốn chạy chính bản thân mình, trốn chạy tình yêu của Khoa, trốn chạy mối tình éo le và trái khoáy của tôi. Tôi lẳng lặng rời trường học nơi tôi công tác.

Chồng muốn tôi đi kiếm con, giữ kín chuyện anh vô sinh
Suốt cả tuần trăng mật, đêm nào tôi cũng phải kiếm cớ trốn chồng
Mất tất cả sau phút giây "ngoài chồng"
Cuối cùng, tôi đã không cưỡng nổi số mệnh, cho dù tạo hóa đã cố tình chơi khăm tôi đến đâu. Tôi đã yêu Khoa mất rồi, tình yêu như cơn sóng lớn xóa hết mọi lâu đài kiên cố đã dựng lên để ngăn cách tôi với tình cảm của Khoa.
Ôi những rào cản như lâu đài cát. Chúng tôi đã lao vào nhau như lũ băng rừng phá tan mọi rào cản. Như thác nước dội trên lòng núi cao vọt xuống mở đường trên những tảng đá. Như núi lửa bỗng một ngày phun trào nham thạch, đốt cháy hết mọi ràng buộc. Tôi không cố để gồng mình lên trước Khoa nữa. Tôi mệt mỏi, yếu đuối, đau khổ và thả trôi. Tôi không còn là tôi nữa, cô giáo đoan trang mực thước, bản lĩnh và mạnh mẽ trước tất cả lũ học trò cứng đầu.

Tôi như người bị tước hết mọi vũ khí. Tôi lạc bước trong một cơn mê dại. Tôi mềm lả trong vòng tay cậu trai trẻ bướng bỉnh và dai dẳng... Tôi ngập ngụa trong một thứ hạnh phúc lạ lùng như men rượu đắng chát ngất ngư...
Số phận đã biến tôi thành một kẻ khác.
Định mệnh đã biến tôi thành một người đàn bà chạy trốn chính mình.
Tình yêu đã giết chết tôi thêm một lần nữa, khi trao cho tôi những ân phước trái khoáy xót xa...
Ảnh minh họa
Chúng tôi đã ngồi tựa bên nhau hàng đêm. Chúng tôi đã thức cùng nhau bao ngày dài... Chúng tôi đã khủng hoảng và bế tắc trên con đường phía trước. Khoa đã bắt đầu đi làm việc. Cậu ấy chững chạc như một người đàn ông. Cậu ấy có quyền yêu và lấy vợ. Nhưng nếu cậu ấy yêu và đòi cưới một người từng là cô giáo của mình, lại đã có một đời chồng, một đứa con... mà người phụ nữ đó không phải ai khác lại chính là đồng nghiệp, là nhân viên dưới trướng của mẹ cậu ấy, liệu kết cục sẽ thế nào?
Đã biết bao lần tôi nói với Khoa điều đó. Bao lần vùi trong vòm ngực thanh tân của cậu ấy, tôi đã khóc và nói với Khoa hãy rời bỏ tôi và đi thật xa nếu thực lòng yêu thương tôi. Nhưng Khoa không chịu. Khoa nói sẽ thuyết phục mẹ để được công khai mối tình với tôi...
Và rồi mặc cho tôi sợ hãi, van xin, Khoa đã làm thế thật. Chắc quý vị cũng đã đoán trước được kết cục sẽ xảy ra như thế nào. Quý vị sẽ đoán, mẹ Khoa - bà hiệu phó cấp trên của tôi sẽ xồng xộc đi tìm tôi và có nhiều kịch bản có thể xảy ra:
1- Bà ấy sẽ mắng nhiếc tôi, xỉ vả tôi rằng đã quyến rũ một đứa trẻ con, đã đầu độc một đứa trẻ, đã ươm mầm sâu độc trong tâm hồn thằng bé. Đã mồi chài và lạm dụng nó, lừa mị nó để nó nhầm tưởng cái gọi là tình yêu. Và trong cơn tức giận tuôn trào, bà sẽ kết luận tôi là một cô giáo không đủ tư cách để đứng trên bục giảng. Rằng tôi hãy tìm cách cuốn xéo đi ngay.
2- Bà ấy sẽ đến tìm tôi với mái tóc rối bù, một gương mặt mệt mỏi và đôi mắt mọng nước. Bà ấy sẽ nhìn tôi với cái nhìn chất chứa bao nhiêu oán hận trách móc ở trong đó mà nói rằng: "Chị lạy em, chị xin em. Em quyến rũ đàn ông ở đâu cũng được nhưng em hãy tha cho thằng bé nhà chị. Nó là đứa con trai duy nhất của chị, niềm hi vọng và tự hào của cả gia tộc chị.
3- Bà ấy sẽ bình tĩnh gọi tôi lên ban giám hiệu. Mặt bà ấy lạnh như tiền. Bà nói với tôi: "Thoa này, hôm qua thằng Khoa nó nói với chị nó yêu em và muốn cưới em về làm vợ". Thằng bé nhà chị có lẽ gặp vấn đề về thần kinh em ạ. Chị nói chuyện với em vậy thôi, chắc chắn sắp tới chị sẽ đưa nó vào viện khám xem sao.
Với tôi, kịch bản nào, giả thiết nào, cách ứng xử nào thì với tôi đều là kinh khủng, là đáng sợ. Là điều mà tôi không thể nào đủ dũng cảm để đối mặt. Tôi sợ không dám đến trường. Tôi sợ phải đối diện với bà hiệu phó - mẹ của Khoa.
Thưa quý tòa soạn!
Nhưng không, mẹ Khoa, đã im lặng. Trong mọi cuộc họp chuyên môn ở trường, bà không có một biểu hiện gì khác lạ. Bà cũng không hộc tốc chạy đến tìm tôi để tổng sỉ vả. Bà cũng không xúc động nghẹn ngào gặp tôi để van xin tôi buông tha con trai bà... Sự im lặng, bình thản, có phần như không có chuyện gì xảy ra của bà làm cho cả người tôi như đông cứng vì căng thẳng, sợ hãi.
Khoa cũng đã nói với tôi, sau khi Khoa nói chuyện hết với mẹ, bà ấy đã lặng phắc. Bà lui vào phòng riêng của mình. Thật ra Khoa đã giấu tôi. Khoa giấu tôi về những giọt nước mắt đau khổ của một người mẹ. Tôi biết điều đó bởi, đúng 1 tuần sau sự im lặng kéo dài kể từ ngày Khoa nói hết chuyện tình cảm với mẹ, thì bà ấy đến nhà tìm tôi.
Bà ấy đã bắt đầu câu chuyện không chút vòng vo. Bà ấy nói: "Khoa đã nói hết với chị về tình cảm mà nó dành cho cô giáo của mình. Nó nói nó yêu cô 5 năm nay rồi. Nó đã làm tất cả để trở thành một người đàn ông độc lập, để được yêu thương cô và đến bây giờ là thời điểm chín muồi để báo cáo với mẹ điều đó. Thực sự, tôi không thể hình dung... nhưng tôi tin con trai tôi chia sẻ những tình cảm chân thật của nó với mẹ mình. Hẳn nó cũng cân nhắc rất kỹ khi nói ra, và rằng tình cảm giữa cô và trò cũng đã chín muồi, có thời gian thử thách rồi thì cô mới đồng ý cho phép con trai tôi nói hết với mẹ".
tinh ai 2
Ảnh minh họa
Nói đến đây, tôi thấy trong khóe mắt của bà long lanh nước mắt. Bà cố ghìm nén cơn xúc động trong câu chuyện với tôi. Đến tận lúc này, khi mặt đối mặt với bà, tôi mới thấy gương mặt bà tiều tụy hẳn đi so với mọi ngày, mái tóc đen nhánh của bà dường như đã bạc lên một vạt ở đỉnh đầu.
Bà tiếp tục nói với tôi: "Giờ chị chỉ muốn hỏi em một điều duy nhất này thôi. Em hãy nghĩ kỹ rồi trả lời chị nhé. Em có thể đường hoàng để sống hạnh phúc với một cuộc hôn nhân này không? Nếu em có thể sống được, hạnh phúc được, thanh thản được với con trai chị, với một cuộc hôn nhân cô trò như vậy thì chị sẽ không phản đối. Hãy nghĩ kỹ rồi trả lời chị". Bà mệt mỏi đứng dậy và với gương mặt có vẻ là bình tĩnh nhưng tôi biết phía sau nó là đau đớn, là thất vọng, là đổ vỡ về cậu con trai yêu quý của mình.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có những lúc tôi vừa yêu Khoa điên dại vừa khóc thầm trong tuyệt vọng. Tôi đã không thể tự tìm được câu trả lời cho câu hỏi: "Tôi có thể thanh thản mà sống hạnh phúc với cậu học trò của tôi trong một cuộc hôn nhân ngược đời này không? Tôi có thể nói với đồng nghiệp ra sao, với bạn bè thế nào? Tôi có thể đủ tự tin để đứng trên bục giảng mà nói về tình yêu, về lẽ sống, về cái đẹp và sự cao thượng được nữa không? Và tóm lại tôi có thể hạnh phúc được không? Có thể không???".
Giá mà mẹ của Khoa sỉ vả tôi, tôi còn thấy nhẹ lòng hơn là hỏi tôi câu hỏi có thể hạnh phúc và thanh thản mà sống với một tình yêu không cân bằng về tuổi tác, thân phận như thế không. Rõ ràng là không, trăm ngàn lần không thể... Làm sao tôi có thể tự tin để hạnh phúc. Tình yêu liệu có là mãi mãi. Đến một ngày nào đó, Khoa nhận ra rằng những say mê ấy chỉ là say mê trẻ con. Đến một ngày cậu ấy nhìn rõ sự chênh lệch về mọi thứ, liệu cậu có vượt qua nổi ê chề?
Không, không thể! Tôi nói với Khoa tất cả điều đó rằng tôi không thể thanh thản mà sống hạnh phúc được với một cuộc hôn nhân mất cân bằng như vậy, và tôi đã ra đi.
Tôi đã trả lời câu hỏi của mẹ Khoa bằng cách ra đi. Một cuộc trốn chạy đau đớn. Trốn chạy chính bản thân mình, trốn chạy tình yêu của Khoa, trốn chạy mối tình éo le và trái khoáy của tôi. Tôi lẳng lặng rời trường học nơi tôi công tác. Tôi đã ôm con gái và đi thật xa... để bắt đầu lại từ đầu. Tôi không đủ dũng cảm để ở lại với Khoa. Tôi cũng không đủ tự tin vào bản thân để có một câu trả lời khác đi với câu hỏi của mẹ Khoa.
Mặc cho Khoa điên cuồng tìm tôi, mặc cho Khoa gào thét vô vọng... Tôi thay số điện thoại và ra đi, chỉ biết rằng đi thật xa cái mảnh đất tôi đang sống, đã sống, mảnh đất chứa nhiều đau khổ và thất vọng. Bức thư tôi để lại cho Khoa sẽ giúp cậu ấy bình tâm để sống một cuộc sống khác. Tôi tin như vậy.
"Khoa! Tôi không thể trả lời khác đi với câu trả lời tôi đã chọn với mẹ của Khoa. Tôi chọn cách ra đi. Tôi nhận ra rằng, tình yêu và hôn nhân là hai giai đoạn khác biệt. Tình yêu có thể giúp tôi và Khoa đạp bằng tất cả, nhưng hôn nhân lại khác. Hôn nhân là khi chúng ta bắt tay vào xây dựng cuộc sống, là khi ta phải đối mặt với tất cả. Tôi cảm thấy mình không đủ sức Khoa ạ. Tôi bỏ cuộc. Rồi cùng với thời gian Khoa sẽ trưởng thành hơn. Lúc đó Khoa sẽ hiểu và tha thứ cho tôi vì sao tôi lại chạy trốn tình yêu này. Có thể tôi là một người hèn. Mà một người hèn thì khó có được hạnh phúc. Khoa hãy vì tôi mà sống tốt, và có một cuộc đời khác Khoa nhé. Tôi biết ơn Khoa vì tình yêu Khoa đã dành cho tôi. Với tôi mãi mãi đó là một tình yêu lớn, một tình yêu mà tôi không đủ ân phước để đền đáp"...
Thưa quý tòa soạn! Giờ đây, trong thành phố xa lạ mà tôi và con gái tôi đang chật vật để tìm một chỗ trú ẩn bình yên, tôi đã khóc rất nhiều khi viết bức thư này.
Lời Ban biên tập
Kính thưa chị Kim Thoa! Như vậy là chị đã không lựa chọn tình yêu. Chị đã lựa chọn cách chạy trốn bản thân mình, chạy trốn tình yêu mà với chị, chị đã phải cay đắng thừa nhận đó là một tình yêu lớn trong cuộc đời chị, nó đến như một đặc ân nhưng cũng mang lại cho chị quá nhiều dày vò day dứt.
Trong trường hợp này, có lẽ đây là một sự lựa chọn đau đớn nhất, nhiều hi sinh nhất. Chúng tôi có thể hiểu được lí do vì sao chị đã vượt qua chính chị để đến với tình yêu rồi, thế mà phút cuối chị lại rời xa nó.
Mẹ của Khoa - người yêu chị, đồng nghiệp và đồng thời là cấp trên của chị là một người phụ nữ quá tuyệt vời. Bà đã không quá gây áp lực cho chị. Với tâm thế của một người mẹ thương con, hiểu chị, và hiểu lẽ đời, bà vẫn có thể dang rộng vòng tay với chị ở bước đường cùng.... Thế nhưng vì sao chị lại chạy trốn, vì sao chị lại khước từ. Đành rằng tình yêu có lí do của nó, và với những tình yêu chân thành thì có thể thuyết phục được mọi đạo lí ở đời.
Nhưng chị cảm thấy sức nặng của công việc mà chị đang làm với cương vị là một cô giáo, đứng trên bục giảng, hằng ngày giảng bài cho học sinh thì việc cô giáo cưới một người từng là học sinh, thua mình nhiều tuổi đã khó, đằng này chị lại đã trải qua một đời chồng, đã có con riêng, thì chắc chắn sẽ càng gặp nhiều thị phi, nhiều sự dè bỉu của dư luận. Nhiều khi thị phi và những sự dè bỉu đàm tiếu dai dẳng của người đời sẽ giết chết chính cuộc sống của chị. Chị đã không thể vì tình yêu mà đánh đổi tất cả.
Chúng tôi không biết khuyên chị phải thế nào. Chỉ khuyên chị một điều là đừng bỏ công việc dạy học. Chị đã phải hi sinh tình yêu vì danh dự với các học trò mỗi khi đứng trên bục giảng thì tại sao chị lại phải từ bỏ công việc của mình. Chị hãy bắt đầu lại cuộc sống ở mảnh đất phương Nam với công việc dạy học. Hãy cố gắng tìm cho mình một vị trí. Là một giáo viên dạy toán giỏi, nhiều kinh nghiệm như chị, tôi tin là không khó để tìm cho mình một vị trí.
Còn về chuyện tình cảm, chị hãy cố gắng để sống cho mình một đời sống bình thường. Thời gian sẽ giúp chị quên đi những vết thương lòng. Sống một cuộc sống bình thường để giữ được cân bằng cho chính chị và con chị lúc này là quan trọng lắm. Con chị rồi sẽ lớn lên, nó cần một người cha bên cạnh cũng như chị cần một bờ vai để dựa dẫm.
Hãy lựa chọn những gì phù hợp với chị nhất. Chị hãy thận trọng sáng suốt mà yêu thương cuộc đời mình chị nhé. Chúng tôi mong chị vượt qua mọi sóng gió lúc này. Chúc chị sớm tìm được cuộc sống bình an và hạnh phúc.