News

6/recent/ticker-posts

Một ngày em làm vợ bao nhiêu gã đàn ông?

“Đúng là anh đang mong con lắm, nhưng ở hoàn cảnh của em thì không được, một ngày em làm vợ bao nhiêu gã đàn ông?..."

Tạo hóa trớ trêu đã ném tôi vào trò đùa tình ái với học sinh của mình
Bạn gái thú nhận từng sống thử, phá thai 2 lần
Đêm tân hôn, mẹ chồng bất ngờ lồm cồm bò ra từ gầm giường

Cuộc đời tôi giờ đang đi vào bế tắc, tôi gần như không có đường lui vì đã sống buông thả, ăn chơi, đua đòi từ ngày xa nhà đi học đại học.

Chắc giờ tôi mà vác mặt về làng với bộ dạng tiêu điều cùng cái bụng lùm lùm này, hẳn là nhiều người sẽ choáng sốc. Bởi trong mắt người thân và hàng xóm, tôi vẫn là đứa con ngoan, học hành tử tế…

Tôi được nhận xét là đứa mạnh bạo, thông minh sắc sảo. Chính vì thế, cuộc sống mới nơi thủ đô không còn là vấn đề lớn. Ngay từ ngày đầu tiên nhập học, tôi đã chủ động đến trường một mình và tìm nhà trọ để ổn định cuộc sống. Lúc đó bố mẹ tôi lo lắm nhưng tôi vẫn nhất quyết xin bố mẹ cho tự lập từ đó. Và tôi đã làm được nhưng ở mức hơi thái quá thì phải. Sau 3 năm học xa nhà, tôi đã tự lập tới nỗi xa khỏi vòng tay của bố mẹ để đi đến một thứ gọi là địa ngục trần gian.

Sau 3 tháng nhập học, tôi nhận lời yêu ngay một anh cùng xóm trọ. Tôi nghĩ, đó là cách để hòa nhập với cuộc sống mới nhanh nhất. Dù sao người ta cũng là người đi trước, mọi thứ sẽ kinh nghiệm hơn mình. Với tôi, như thế là tôi đã tìm được chỗ dựa tạm thời lúc đó. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ vậy, sau càng quen, càng nói chuyện nhiều tôi càng có tình cảm với anh bạn đó. Dần tôi yêu anh thật chứ không định lợi dụng anh như ban đầu nữa. Tôi chính thức bị một anh chàng hiền lành, tốt tính và nhiệt tình hạ gục.

Tôi học hết năm thứ nhất cũng là lúc anh ra trường. Thật không may cho tôi là anh lại được cậu xin việc trong Sài Gòn. Vậy là anh bỏ lại tôi ở Hà Nội để vào Nam lập nghiệp. Thời gian đầu, chúng tôi còn liên lạc với nhau thường xuyên. Sau đó, những tin nhắn, những cuộc điện thoại cứ thưa dần và một ngày tôi chính thức nhận được lời chia tay của anh. Anh nói anh sẽ ở hẳn trong Nam làm ăn nên tôi đừng chờ anh ấy nữa.

Ảnh minh họa

Tôi hụt hẫng và đau khổ biết nhường nào vì mất đi người mình yêu thương. Cuộc sống gần như đóng lại với tôi. Từ đó, tôi sống “hết mình” theo đúng nghĩa vì chán đời, vì thất tình.

Ban đầu tôi làm cuộc cải cách vẻ ngoài bản thân. Tôi tìm mọi cách để sắm sửa quần áo, dày dép và đầu tư tóc tai sao cho thật đẹp, thật hợp thời. Với làn da trắng và nét ưa nhìn trên khuôn mặt, cộng thêm chút trang điểm và quần áo, tôi sớm trở thành hoa hậu của khoa và là mục tiêu cho vô số các anh chàng khoa khác. Trong số vệ tinh theo đuổi tôi, có một anh trai nhà giàu ngày đêm theo đuổi. Nói thật lúc đó, tôi chẳng thiết tha gì việc yêu đương nữa nhưng vì muốn có tiền nên tôi cũng tặc lưỡi đồng ý.

Đúng là yêu trai nhà giàu sướng thật! Anh ta cho tôi đi du lịch khắp nơi, cấp tiền cho tôi tiêu thoải mái và thường xuyên dẫn tôi đi mua sắm thả ga… Nhưng ở đời không ai cho không ai điều gì, tôi được những thứ đó, thì anh ta lại lấy đi của tôi đời con gái. Và sau vài tháng quan hệ như vợ chồng, tôi không may dính bầu. Tôi hoảng hốt báo tin cho anh ta, nhưng anh ta đã kịp trở mặt, cao chạy xa bay. Khi tôi báo tin anh ấy lập bập nói, anh ta sắp phải đi du học, không thể ở nhà lấy vợ được nên bảo tôi đi bỏ cái thai mà tiếp tục sự nghiệp học hành của mình. Tôi buồn lắm và kết thúc mối tình thứ 2 trong thù hận. Và tất nhiên, một đứa như tôi lúc ấy thì cũng không thể giữ lại được cái thai… Tôi phá thai lần 1…

Sau khoảng thời gian ấy, tôi bảo lưu kết quả học để vào nhà hàng làm tiếp viên. Tôi lại quen, yêu và lên giường với gã đàn ông nọ. Và tôi lại dính bầu và tôi lại phá thai lần 2… Thật đáng ghê tởm cho cái thân tôi.

Việc tôi xuống cấp trầm trọng về đạo đức này, ở nhà bố mẹ tôi không hề hay biết. Tôi ít về nhà với lý do bận học, làm thêm. Còn bố mẹ thì tuyệt đối tin tưởng tôi nên cũng không tỏ ra quá lo lắng cho tôi ở đất thủ đô nên để tôi hoàn toàn tự lập.

Ở cái môi trường đèn điện lờ mờ ấy, tôi được gặp và quen một người đàn ông mới. Người đó đủ sức mạnh để kéo tôi về với cuộc sống hiện tại, kéo suy nghĩ của tôi về với lối sống chính chuyên, giản dị. Anh đến chỗ tôi chỉ để được tâm sự, nói chuyện cho đỡ buồn chứ không hề có nhu cầu như những người đàn ông khác.

Qua nói chuyện, tôi biết anh đang rất buồn vì vợ anh, một người phụ nữ thành đạt, nhưng nhất định không chịu sinh con cho anh mặc dù anh và cả nhà đang mong mỏi. Cô ấy sẵn sàng ly dị anh để bảo vệ xong tấm bằng tiến sĩ. Qua cảm nhận, tôi cũng thấy anh chàng có vợ ấy đang dần say mình.

Nắm bắt được tình hình cộng thêm việc tôi rất có cảm tình với anh, tôi nghĩ mình nên kế chân chị ấy trong lúc này. Bằng “khả năng và kinh nghiệm sống” tôi sớm lấy được tình cảm của anh làm anh phải ngủ với mình. Bằng mọi cách tôi phải úp sọt được anh. Và cái ngày đó cũng đến. Tôi lại một lần nữa mang thai. Vui mừng vì kế hoạch của tôi đang dần thành công. Tôi nói chuyện này với anh những tưởng anh đang khát con thế thì phải ôm trầm lấy tôi vì sung sướng. Nhưng không, anh ấy lạnh lùng đáp: “Đúng là anh đang mong con lắm, nhưng ở hoàn cảnh của em thì không được, một ngày em làm vợ bao nhiêu gã đàn ông? Lấy gì chắc chắn đó là con anh”.Đúng là trước khi gặp anh, tôi có làm vợ bao gã đàn ông, nhưng tôi dám khẳng định đứa bé trong bụng là con anh. Tôi đau khổ, tuyệt vọng vô cùng vì bị đối xử tàn nhẫn, thậm tệ. Lần này, gặp anh, tôi thấy mình thực sự có động lực để hoàn lương, muốn quay về với cuộc sống bình dị như bao người con gái khác. Vậy mà không được.

Lần này, bị ruồng rẫy nhưng tôi thấy đau hơn mọi lần. Tôi không thể tàn nhẫn và vô tâm bỏ đi đứa con của mình một cách dễ dàng như các lần khác nữa. Tôi bắt đầu thấy lo lắng cho tương lai của 2 mẹ con tôi. Nếu tôi giữ lại con thì cũng khó mà cho con được một cuộc sống đủ đầy, đẻ ra con mà làm cho con khổ, thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần thì tôi không đành lòng. Nhưng tôi không dám nghĩ đến việc đi bỏ con nữa. Tôi biết phải làm sao với giông bão do chính mình tạo nên bây giờ?